Ngày 17-3-2016 là môt ngày buồn cộng động Rock Việt và một ngày "sôi động" của báo chí khi tin một người anh cả của Rock Việt ra đi vi Ung Thư. Nghĩ đi, nghĩ lại, nghĩ mãi là tai sao mình lại bị ảnh hưởng bởi việc này. Vì vậy tôi quyết định viết bài này để giải tỏa tâm lý bản thân, cũng là chia sẻ một vài kỷ niệm về Rock, về Ung Thư.
ROCK Suốt từ hôm qua đến giờ, toàn bộ những ký ức về thời sinh viên lại ùa về. Những tháng năm không suy nghĩ nhiều, chỉ biết học (dốt và thi lại) và chơi. Thực sự thì mình cũng phải phải rốc-cơ rốc-kê gì. Chỉ là thích cái kiểu nhạc có chút bất cần, phá phách đó. Thích cái ca từ nó ý nghĩa, những cá từ phản ảnh những nỗi niềm rất đời của những thằng du ca. Và đặc biết rất thích tiếng Guitar. Tôi được tiếp xúc đến nhạc rock khi lần đầu bước chân vào KTX khi được những thằng cùng phòng tiêm nhiễm vào đầu thế nào là nhạc rock. Và ban nhạc đầu tiên nó cho nghe là Metallica và Bức Tường. Tiếng Anh lúc đó ngu nên Bức Tường là lựa chọn để nghe nhiều hơn. Tôi bắt đầu tìm hiểu , tham gia các show rock Việt. Có 2 kỷ niệm về các show rock mà chắc sẽ không bao giờ quên được.
Kỷ niệm thứ nhất là Tôi và thằng em xem một show ở Giảng Võ. Hai anh em đến muộn phải đứng cuối cùng mà đến khi cuối show 2 thằng đang đứng trước dàn loa cạnh sân khấu. Kết thúc show, rất nhiều nhóm (chủ yếu là sinh viên) hát rung xe buýt. Hát đến nỗi quên cả điểm mình cần xuống.
Kỷ niệm thứ 2 là vụ bán máu mua vé của thằng bạn cùng lớp. Nó chót hứa với nhóm bạn thân là sẽ tặng vé một xem rock. Nhưng đến sát ngày mà không "xoay" được tiền. Nên nó liều mình vào BV Bạch Mai bán 300ml máu mua 6 vé tặng lũ bạn. Đến khi vào show, được nửa bài thì nó phải đi bằng 4 chân ra quan nước xin bà bán nước cốc trà gừng. Nhạc Rock đã thực sự là một phần trong cuộc đời sinh viên của tôi. Âm nhạc (đặc biệt là nhạc Rock) đã, đang và vẫn sẽ có sức mạnh kéo con người lại gần nhau. Giúp chúng ta sống có ý nghĩa hơn.
UNG THƯ Với thời đại thông tin hiện nay, sẽ không khó để tìm những thông tin về Ung Thư. Nhưng Việt Nam vẫn là nước hàng đầu vì số người hàng năm chế do Ung Thư. (https://www.youtube.com/watch?v=AhEV90qw85o). Và Ung Thư vẫn sẽ là Đại Họa cho nhiều thế hệ sau nữa với môi trường sống đang ngày trở nên ô nhiễm, thói quen ăn uống vô tội vạ (ăn cho sướng mồm),... và còn ty tỷ nguyên nhân khác nữa. Với cá nhân tôi, tôi có 2 kỷ niệm đáng nhớ về Ung Thư. Lần đầu tiên là khoảng năm 2006 gì đó.
Chuyện thứ nhất là Khi đó thằng bạn "mất dạy" của đang học ở Nga báo là nó bị bênh Ung Thư giai đoạn 2 cần tiền điều trị.Lúc đó thực sự là choáng váng. Tôi không biết mình cần phải làm gì để giúp nó. Sinh viên thì moi đâu ra tiền. Mà nó tận bên Nga chứ có ở VN đâu mà gặp để an ủi, động viên này kia. Bởi trong tiềm thức của tôi (và của nhiều người khác) Ung thư là bản án Tử Hình rồi. Tôi bắt đầu ra hàng internet để tìm đọc về Ung Thư. Và tôi bị cuốn vào câu chuyện của vợ chồng anh Phan Văn Hòa có vợ bị Ung Thư Phổi trên trang ungthu.net (https://sites.google.com/site/suckhoecuatoi2010/thuc-chung/phan-van-hoa) ; (http://suckhoe.vnexpress.net/tin-tuc/suc-khoe/o-dau-co-su-song-o-do-con-hy-vong-2260614.html) . Thực sự tôi ngồi nguyên cả ngày trời, và nhiều ngày sau đó để đọc về câu chuyện đó. Tôi bị thấm bởi nghị lực sống, niềm tin mãnh liệt của anh Hòa và tình yêu vô bờ bến của anh dành cho người vợ (khi đó mới 28 tuổi). Cũng qua thời gian ngắn đó, tôi cũng kịp tìm hiểu về một số loại bệnh Ung Thư, cách ủ bệnh, một số bài thuốc chữa ung thư... Với thằng bạn Nga của tôi. Thì tiên sư nó, và cũng cám ơn cuộc đời là nó nói dối để xin tiền trả nợ. Chứ khi đó mà nó nói thật thì giờ chắc làm giỗ nó nhiều lần rồi.
Chuyện thứ 2 là ngay năm ngoái (cuối 2014), của của vợ chồng thằng em với ku 28 tháng tuổi nhà nó. Một ngày trước tết, nó báo ku con nhà nó mắc Ung Thư tuyến thượng thận. Rụng rời chân tay, không biết phải động viên nó kiểu gì. Phải làm gì để an ủi, động viên vợ chồng nó. Có lần 2 anh em ngồi uống trà đá, nó khóc như một đứa trẻ mà tôi chỉ biết ngồi đó, không thể cất được lời nào. Chỉ có thể cảm nhận cùng nó. Và rồi, vợ chồng con cái nó bắt đầu lao vào cuộc chiến đấu. Chiến đấu với niềm tin rất lớn, chiến đấu với những chiến binh thực sự (như lời Trần Lập). Và hiện tại, cuộc chiến vẫn đang diễn ra.
Thằng em! Nếu em đọc được những lời này. Anh chỉ muốn nhắn em rằng. Cuộc sống vốn Vô Thường là vậy. Nói thì dễ, nhưng vào trong rồi thì mới thấm thía nó khó thế nào. Chỉ mong vợ chồng em giữ vững niềm tin. Bởi cuộc đời vốn rất công bằng. Kể cả sau này có bất kể điều gì xảy ra, chúng ta vẫn tự hào với bản thân là ta đã chiến đấu, chiến đấu với một niềm tin mãnh liệt. Chiến đấu với tư thế sẵn sàng chấp nhận những gì mà cuộc sống dành cho mình! Be Strong!
Ung Thư đã & đang là đại dịch của Việt Nam và nhiều nơi khác. Nó không trừ một ai, từ cụ già cao niên tới những em nhỏ. Nhưng với sự thay đổi trong cách sinh hoạt của mỗi người, ý thức và trách nhiêm bảo vệ môi trường sống, lương tâm của những người làm kinh doanh... Nó sẽ thay đổi. Tôi tin là vậy! xin mượn lời của Nick Vujicic cho lời kết của bài viết này, bài viết dài nhất mà tôi từng viết.
No comments:
Write comments